Xem phim Ikiru  - Ikiru (1952)

Xem phim Ikiru - Ikiru (1952)

Ikiru 1952

Nội Dung Phim

Ikiru

Kanji Watanabe là một người đàn ông trung niên đã làm việc ở cùng một vị trí quan liêu đơn điệu trong nhiều thập kỷ. Biết mình mắc bệnh ung thư, anh bắt đầu đi tìm ý nghĩa của cuộc đời mình.

Thẻ Tags

Theo dõi
Thông báo của
guest
1 Bình luận
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
lyn
lyn
16 ngày trước

thực sự vừa buồn khi bộ phim này không quá nổi tiếng, vừa vui khi mình có thể giữ cái bộ phim tuyệt vời thế này một mình.
ôi, mình yêu cái bộ phim này kinh khủng khiếp.
nó có nhịp độ chậm mà lại khiến mình cảm thấy nó trôi qua nhanh đến khó tả, như cứ mỗi phân cảnh tim mình lại hẫng một nhịp rồi nghẹn ngào xuống tận cuống họng. rồi đến khi mình ngộ ra, hai hàng mi đã ướt đẫm từng giọt cứ bồn chồn đuổi theo nhau trên gò má. tại sao trên đời có thể có một bộ phim gắn kết với mình đến từng mảnh sâu trong tận cùng đáy bể của tâm hồn mình như vậy?
khi có người bảo bộ phim này nhàm chán, họ không hiểu. khi ta trải qua một thứ gì đó tương tự như vậy, ta cũng sẽ cảm thấy như vậy, khi xem phim, mình mới thốt lên câu “thì ra không chỉ mỗi mình mình”. khi cái chết đang cận kề, con người ta mới ngộ ra những chân lý cuộc sống, con người ta mới ngộ ra, mình đã thực sự sống bao giờ chưa. chưa, hầu hết là chưa từng.
để rồi sống để tìm mục đích sống, liệu đây có phải một nỗi nhục nhã, hay ai ai sinh ra cũng đều nằm trên một bờ vực mà ta không biết bao giờ ta sẽ rơi xuống như vậy?
mình đã ngộ nhận sự yếu đuối của bản thân, 14 năm cuộc đời qua mình sống như một xác chết, chính xác là một xác chết, như thể không được gọi là con người nữa.
mình sống để tìm cách trông giống như đang sống, như một con người thực sự, mà không nhận ra rằng, chính mình đang chối bỏ nó, đang tìm cách buông xuôi khỏi thực tế. như một kẻ hèn nhát, như đang muốn uống ngụm rượu cay nồng, để rồi khi nó mò mẫm tới sâu trong ruột gan, rồi chết trong cơn mê man đó. vẫn còn chưa quá muộn, để thực sự sống.
wao và cái bình luận đầu tiên của bộ phim này có lẽ sẽ là bình luận dài như văn nghị luận và điên như thần kinh nhất tới từ một con bé còn chưa vào nổi cấp ba:))